*Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên :
*
Chương 4 : Quỷ Tại Khốc:
Kỷ Nhu ngạc nhiên còn Phong Thanh Ưng thì bất ngờ trước sự tự tin của
Linh Ngọc, hỏi: “Linh huynh đệ, xem ra ngươi đã có biện pháp, không biết
có cách gì khiến Quỷ Hổ xuất hiện vậy?
Linh Ngọc điềm nhiên chỉ vào bốn thanh gỗ bảo: “Phong đại hiệp, ngài
xem, chữ viết bằng máu trên thanh gỗ vẫn chưa ngưng kết chứng tỏ mới
được dựng không lâu, ta đoán Quỷ Hổ chưa đi xa đâu, có lẽ vẫn còn quanh
đây nghe lén cũng nên…”
Linh Ngọc nói tới đây, Phong Thanh Ưng cùng Phong Thanh Hòa không khỏi
đưa mắt nhìn quanh, ở trong mờ mịt gió tuyết giống như có một đôi mắt
quỷ âm thầm quan sát mọi người, sớm nhìn thấy những chuyện xảy ra hôm
nay…
Linh Ngọc nhìn vẻ ngạc nhiên của Kỷ Nhu, khóe miệng nhếch ra một nụ
cười, nói tiếp: “Nếu hắn thật sự ở gần đây thì phương pháp này chắc sẽ
có hiệu quả!”
Vừa nói xong, Linh Ngọc bỗng vung thanh đao trong tay bổ tới đầu của cự hổ!
Tiếng “xoát xoát xoát” không ngừng vang lên, Linh Ngọc chém cái đầu cự hổ đến nát nhừ, nháy mắt máu thịt hòa lẫn!
Phong Thanh Ưng và Phong Thanh Hòa cùng nhíu chân mày, không nghĩ hắn có
thể xuống đao như vậy. Nhiếp Phong biết dự liệu của Linh Ngọc không
sai, Băng Tâm Quyết cho nó biết Quỷ Hổ vẫn còn đang ở gần đây.
Thấy Linh Ngọc đang muốn tiến lên nhặt một đầu hổ khác, Kỷ Nhu vội vàng
tiến tới khuyên can: “Ngọc, đừng mà! Ngươi làm vậy sao không khiến Quỷ
Hổ thất vọng được?”
Linh Ngọc dùng sức gạt tay nàng ra, nói: “Nhu, hôm nay ta chỉ vì an toàn
của thôn dân mà ra tay, nhất quyết phải làm được, nếu không sẽ không
trở về!”
Kỷ Nhu còn muốn ngăn cản Linh Ngọc thì chợt thấy thắt lưng nhói lên một
cái, cả người rung lên, không thể động đậy rồi tê liệt ngã xuống đất.
Thì ra Phong Thanh Ưng sợ nàng dây dưa không dứt bèn ra tay chế ngự ma
huyệt của nàng.
Phong Thanh Ưng nói: “Kỷ Nhu cô nương, giờ phút này cần lấy đại cục làm trọng, phải xuất thủ thật quả thực là bất đắc dĩ.”
Tiếp theo, y xoay mặt đối diện Linh Ngọc nói: “Linh huynh đệ, mời mau ra tay!”
Linh Ngọc cũng không muốn kéo dài, hướng về phía gió tuyết hét to: “Đại
ca, ta biết ngươi đang ở gần đây, ta đếm ba tiếng, nếu không muốn nhìn
thấy đầu bạn hổ của ngươi bị chém thành thịt vụn thì mau ngoan ngoãn ra
đây cho mọi người trông thấy, nếu không, chớ trách ta đao hạ vô tình!”
Thoắt cái hắn đã tới bên một đầu hổ nhỏ khác, tiện đà hô: “Một.” Thấy
quanh mình không có động tĩnh gì, Phong thị huynh đệ liếc nhìn nhau một
cái, cùng nắm chặt chuôi kiếm.
“Hai.” Linh Ngọc nhìn bốn phía, kỳ thật trong lòng bàn tay đã mồ hôi lạnh.
Nhiếp Phong lại cân nhắc, rốt cuộc Quỷ Hổ có vì cứu đầu hổ mà hiện thân
hay không? Nó bỗng nhớ chính cha mình giết bạn hổ của Quỷ Hổ, nó muốn
giúp Quỷ Hổ nhưng Phong thị huynh đệ đâu phải loại tầm thường, nếu xuất
thủ tương trợ thì chỉ sợ sau khi bị phát hiện khó mà toàn thân trở ra.
Nhưng lúc này Linh Ngọc đã thốt ra chữ thứ ba: “Ba” đồng thời giơ cao tay, hung hăng chém vào đầu hổ con!
Nhiếp Phong cảm thấy không ổn, dưới tình thế cấp bách này, nó cũng còn
không băn khoăn an nguy bản thân nữa, bèn nắm lên một cục tuyết ném mạnh
về phía thanh đao của Linh Ngọc!
Lúc đó tuy nội lực Nhiếp Phong còn thấp, nhưng gặp thủ pháp chém đầu hổ
của Linh Ngọc chỉ là thứ màu mè vô dụng, so với thân pháp nghĩa huynh
Quỷ Hổ quả thực kém xa ngàn dặm, trong lòng nó lại uất ức thật sự nên
tin chắc một cú ném này nhất định có thể ngăn chặn thế đao!
“Đang” một tiếng, không ngoài dự liệu của Nhiếp Phong, đao trong tay Linh Ngọc bị chấn rớt.
Nhưng cùng lúc đó, Phong Thanh Ưng và Phong Thanh Hòa đã biết được
phương hướng, nhanh như chớp rút kiếm chĩa về phía Nhiếp Phong!
Chuôi kiếm màu vàng!
Vỏ kiếm màu vàng!
Ngay cả kiếm phong cũng màu vàng!
Hai huynh đệ họ liệu tâm có như vàng không?
Trong khoảnh khắc đó, vùng tuyết trắng xóa giống như bị hai mũi tên vàng xẹt qua, tốc độ nhanh như sấm sét!
Nhiếp Phong biết rằng nơi ấn nấp đã bị lộ, thân hình lui gấp, đang muốn
lui về sau. Nhưng người tính không bằng trời tính, dù nó có khinh công
không kém nhưng lại không quen đi trên tuyết, lảo đảo trượt chân té
nhào, ngẩng đầu đã thấy Phong thị huynh đệ phá không lao tới! Hai người ở
trong gió tuyết mịt mù thoáng nhìn thấy một đoàn nhân ảnh, Phong Thanh
Hòa trước sau vẫn không thể nhận ra đó là ai, vốn định thu kiếm nhưng
tuyết địa trơn trượt, kiếm thế đã phát căn bản không thể dừng lại!
Phong Thanh Ưng nghĩ rằng người ra tay không phải Quỷ Hổ thì còn ai nữa,
không do dự, đâm xong rồi nói, kiếm thế ngoan cường đâm tới!
Hai thanh kim kiếm từ hai hướng đâm tới song chưởng Nhiếp Phong với tốc
độ cực nhanh, cho thấy hai người là nhất đẳng cao thủ. Nhiếp Phong còn
chưa kịp đứng dậy thì làm sao tránh được?
Mắt thấy hai cánh tay sắp gặp kiếm bị phế bỏ tại chỗ, bỗng dưng có một tiếng rít chói tai vang lên!
Tiếng rít này giống như tiếng quỷ khóc nỉ non trong đêm, khiến cho người ta lạnh hết cả tim óc!
Cùng lúc đó, một bóng người như sao băng xẹt tới, một trảo nhanh và cứng
như thép kéo Nhiếp Phong về phía sau, song kiếm của Phong thị huynh đệ
đâm vào trong tuyết.
Người nọ hai chân đạp tới, vừa vặn đạp vào kiếm phong màu vàng của Phong
thị huynh đệ, mượn lực phản chấn bắn người ra, xoay người ôm lấy Nhiếp
Phong rơi xuống ngoài trượng. Một chuỗi động tác liên tục rành mạch, cho
thấy người tới thân pháp quỷ dị khoái tuyệt!
Phong thị huynh đệ vừa định thần nhìn lại thì thấy người tới xấu xí vô
cùng, trong thiên hạ ngoài chữ Quỷ ra tin rằng không có chữ nào khác có
thể hình dung được cái xấu xí của gã. Hai người lập tức hiểu ra kẻ trước
mặt là ai, liền cùng kêu to: “Quỷ Hổ?”
Linh Ngọc đã ở bên khẩn trương hô to: “Không sai! Là hắn, hắn chính là nghĩa huynh của ta, Quỷ Hổ!”
Kỷ Nhu nằm trên mặt đất nghe thấy, biết nam nhân mình chờ đợi mười ba
năm cuối cùng cũng xuất hiện, trái tim nàng cứ đập loạn nhịp không thôi.
Có đúng là hắn trở nên xấu xí như lời Linh Ngọc nói? Hắn có gầy đi
không? Hắn có còn nhớ mình không? Hàng trăm câu hỏi cứ xoay quanh trong
đầu óc nàng, nhưng cả người nàng lại mềm nhũn vô lực, mọi người lại đã
nhảy ra khỏi tầm nhìn. Nàng chỉ đành mở to đôi mắt trừng trừng nhìn lên
bầu trời đêm, tự mình lo lắng cho Quỷ Hổ mà lòng như lửa đốt!
Quỷ Hổ cũng chẳng thèm để ý đến Phong thị huynh đệ lẫn Linh Ngọc, gã
buông Nhiếp Phong ra, vỗ nhẹ lên vai nó rồi chỉ về phía trước, ý bảo nó
đường chạy trốn, sau đó quay đầu đi về phía hai cái đầu hổ con!
Phong thị huynh đệ sao không hiểu Quỷ Hổ muốn đoạt lại đầu hổ? Sao có
thể hắn dễ dàng đắc thủ, lập tức chia làm hai đường trái phải bọc đánh!
Nhưng khinh công Quỷ Hổ nhanh như quỷ mị, rõ ràng đang ở phía trên hai
người thì bỗng nhiên thấy đánh một cái làm đầu hổ bay lên trước, rồi
nhanh nhẹn đón lấy hai cái đầu hổ rơi xuống. Y đang muốn đến đoạt lại
đầu hổ trong tay Linh Ngọc thì song kiếm Phong thị huynh đệ đã từ sau
chém tới!
Chiêu thức hai người sử ra chính là “Phong Nguyệt kiếm pháp” độc môn của
Phong Nguyệt môn, bộ kiếm pháp từ “Phong Hoa” và “Tuyết Nguyệt” năm xưa
dung hợp mà thành. Năm ấy thủy tổ Phong Nguyệt môn Thiện Sứ song kiếm
là Hữu Sứ Phong Hoa và Tả Vũ Tuyết Nguyệt từng rất có uy danh trong võ
lâm đương thời, cho đến thế hệ của Phong Thanh Ưng, vì muốn đưa Phong
Nguyệt Kiếm lên đỉnh cao nhất nên bèn đem một sách chia đôi, Phong Thanh
Ưng tập Phong Hoa, Phong Thanh Hòa luyện Tuyết Nguyệt. Hai người sớm tự
học thuộc làu hai bộ kiếm pháp, phối hợp khăng khít, khi hợp làm một
thì uy lực cao gấp bội! Bởi vậy, hai người song kiếm cùng công, thế tới
cực kì tàn nhẫn.
Quỷ Hổ không chậm trễ lấy hai cái đầu hổ ném mạnh vào không trung. Hành
động này nằm ngoài ý liệu của Phong thị huynh đệ, cứ cho rằng Quỷ Hổ vốn
muốn quay lại cứu đầu hổ, nay vì sao đánh lại? Tâm thần hơi phân, Quỷ
Hổ đã lao thằng về phía màn kiếm phong, cử chỉ này không khác gì chịu
chết. Hai người mặc dù thấy khác thường nhưng kiếm thế càng khó thu lại,
cũng đành theo thế kiếm đâm tới Quỷ Hổ. Không ngờ lúc mũi kiếm còn cách
Quỷ Hổ ba tấc, đôi chân gã bỗng xoay chuyển, thân hình vòng qua bên
mình Phong Thanh Hòa quay ngược ra phía sau lưng hai người, song trảo
chộp vào vai hai người, Phong thị huynh đệ thất kinh thối lui, nhưng
Phong Thanh Hòa thân pháp hơi chậm, “Ba” một tiếng y phục đã bị Quỷ Hổ
xé rách, trên vai lưu lại năm đường máu đỏ tươi!
Lúc này Quỷ Hổ mới nhanh chóng lướt tới đón hai cái đầu hổ vừa rơi
xuống, động tác liên tục rành mạch, rồi nhanh chóng quay ngược lại bộ
pháp quỷ dị làm Phong thị huynh đệ líu lưỡi!
Phong Thanh Hòa nhìn vết trảo trên vai mình, thầm nghĩ Quỷ Hổ chỉ cần
thổ kình trên trảo thì có thể dễ dàng phế bỏ cánh tay này rồi, nhưng hắn
lại hạ thủ lưu tình với mình… Thử hỏi người như vậy đâu phải thứ máu
lạnh tới mức đem giết hết cả nhà thôn dân tầm thường?
Phong Thanh Ưng lại suy nghĩ khác với em trai mình! Hắn không ngờ được
rằng Quỷ Hổ người cũng như tên, thân pháp biến hóa như quỷ mị, song trảo
uy mãnh như hổ, hôm nay nếu muốn bắt hắn, dù tận lực cũng không thể,
lúc này bèn quay sang đệ đệ hô: “Nhị đệ, chúng ta lên!”
Phong Thanh Hòa vốn đang do dự thì chợt nghe tiếng đại ca, chiến ý dâng
cao, thầm nghĩ dù thế nào cũng phải bắt giữ Quỷ Hổ trước rồi nói sau, vì
thế cùng đại ca lại vận kiếm như thuẫn hướng Quỷ Hổ chém tới, chỉ một
thoáng đã thấy hai luồng kiếm màu vàng xoay tít trong tuyết trắng.
Mặc dù hai người là cao thủ nhưng Quỷ Hổ cũng không phải kẻ yếu, lập tức
lại ném đầu hổ lên không, dùng bộ pháp quỷ dị chen vào giữa hai người,
chỉ dùng sức một người mà đấu với hai huynh đệ họ Phong ngang sức!
Linh Ngọc ở bên tự biết võ nghệ thấp kém, không dám tiến lên gia nhập
vòng chiến. Nhưng thấy ba người đấu hơn mười chiêu vẫn bất phân thắng
bại, thầm nghĩ với sức Phong thị huynh đệ căn bản không thể bắt giữ Quỷ
Hổ, bèn nghĩ ra một kế, lập tức nhặt lấy thanh đao Nhiếp Phong làm rơi
trên đất, giơ đầu hổ lên cao hô: “Đại ca, ngươi xem đây là cái gì?” Nói
xong, y làm bộ như muốn chém đầu hổ.
Nguồn : tangthuvien.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét