*Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên :
*
Chương 4 : Quỷ Tại Khốc:
Lời vừa nói ra, lập tức Linh Ngọc mặt đỏ như gấc chín, còn nữ nhân xinh đẹp kia lại vui ra mặt.
Nhiếp Phong đang nghe trộm cũng muốn vỗ tay tán thưởng, hán tử béo lùn
kia dù tự nhận đối đầu Quỷ Hổ nhưng vẫn vì y nói lời công đạo, quả thực
là người ngay thẳng, chỉ không biết vì sao hai huynh đệ bọn họ lại phải
làm kẻ địch của Quỷ Hổ?
Phong Thanh Ưng thấy em trai nói năng lỗ mãng bèn chặn lại: “Nhị đệ, đừng vô lễ.”
Phong Thanh Hòa đáp: “Không phải sao? Đại ca, người như thế này quả là hiếm có khó tìm đó!”
Phong Thanh Ưng nói: “Nhị đệ, chẳng lẽ ngươi quên vì sao chúng ta đến
đây? Chúng ta phải tìm Quỷ Hổ, hỏi thăm huyệt mộ chủ nhân hắn, đừng có
gây thêm chuyện nữa!”
Phong Thanh Hòa nghe xong vẫn thấy bất mãn, cự lại: “Đại ca…”
Phong Thanh Ưng không để hắn nói thêm gì, chặn lời: “Nhị đệ, ngươi có nhớ vì sao phụ thân phải chết không?”
Phong Thanh Hòa nghe anh trai nói tới cái chết của phụ thân thì đành cúi đầu đáp: “Nhớ rất rõ.”
Phong Thanh Ưng xanh mặt: “Phải không hả? Vậy nhắc lại lần nữa đi, để cho ta biết ngươi chưa từng phút giây nào quên!”
Phong Thanh Hòa nói: “Tám năm trước, chủ nhân Quỷ Hổ như mặt trời trong
võ lâm, sau đó có cửu đại danh môn chính phái kêu gọi Phong Nguyệt Môn
chúng ta liên thủ tiễu trừ hắn. Cha dặn hai chúng ta trấn thủ Phong
Nguyệt Môn, tự mình thân chinh xuất chiến. Mọi người chờ lúc chủ nhân
Quỷ Hổ một mình đi qua Hoàng Sơn thì đổ ra chặn đánh, nào ngờ hắn không
sợ, không nói không rằng liền huyết chiến cùng thập đại phái, sau ba
ngày ba đêm, mười môn phái bị diệt, phụ thân cũng bị trọng thương mà
chết…” Dứt lời vẻ mặt rầu rĩ.
Nhiếp Phong thầm nghĩ, cái đám danh môn chính phái này hóa ra là như
thế, ỷ đông hiếp yếu, thật uổng xưng là anh hùng hảo hán. Lại nghĩ đến
chủ nhân Quỷ Hổ một mình khuất phục thập đại phái, hào khí ra sao cũng
có thể tưởng tượng được, đáng tiếc trời xanh đố kị người tài.
Phong Thanh Ưng nói: “Tốt, chỉ cần ngươi còn nhớ rõ là được rồi! Năm đó
chúng ta còn chưa đủ lông cánh, huống hồ kẻ thù võ nghệ cao tuyệt, chỉ
có thể khổ luyện kiếm pháp đợi tự mình báo thù! Ai ngờ trời xanh không
mắt, cuối năm đó khắp giang hồ truyền tin cừu nhân đã chết. Nhị đệ,
ngươi chắc còn nhớ cảm giác mất mát chúng ta phải chịu tám năm trước.”
Phong Thanh Hòa làm sao quên được. Hai huynh đệ khổ luyện đến lúc có thể
báo thù thì cừu nhân lại chết, quả thực thê thảm vô cùng. Phong Thanh
Ưng tiếp tục nói: “Vất vả lắm mới biết được tám năm trước Quỷ Hổ trở về
cố hương sau khi chủ nhân qua đời, rồi do thám biết quê hắn ở Thử Đái
(*). Nhưng tám năm qua, chúng ta tìm chẳng biết bao nhiêu lần ở Thử Đái
thôn mà vẫn không thấy bóng chim tăm cá, đâu ngờ được là Quỷ Hổ lại kín
đáo ẩn thân trên đỉnh tuyết lĩnh không bóng người kia, may là Linh huynh
đệ vô tình phát hiện ra hành tung của hắn, khó khăn lắm mới nhận được
tin báo của y! Hôm nay chúng ta đến đây không phải để giết Quỷ Hổ, chỉ
mong hỏi được hắn mai táng chủ nhân nơi nào. Nếu cừu nhân thực sự đã
chết thì mang thi thể về tế vong linh cha, còn nếu chưa chết thì thù cha
nhất quyết phải báo!”
Phong Thành Hòa cũng sốt ruột báo thù như đại ca, nhưng hắn vẫn nghi ngờ
liệu sau khi tìm thấy Quỷ Hổ đại ca sẽ ép hỏi như thế nào. Cho dù thế
nào đi nữa, như sáng nay, nếu không phải Phong Thanh Ưng lấy cái chết
của cha bức ép thì hắn cũng chẳng đi cùng, huống chi trong lòng luôn coi
thường Linh Ngọc, nên vẫn cố nói: “Đại ca, thù cha đương nhiên không
đội trời chung, nhưng nếu dựa vào đồ bất nghĩa này để đạt mục đích, chỉ
sợ…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Linh Ngọc cười nói: “Phong nhị hiệp nói sai
rồi! Ta thấy ngài thành kiến với ta thật sâu, chẳng kém gì vị Kỷ Nhu cô
nương bên cạnh ta.”
Giỏi cho Linh Ngọc! Tuy rằng mới đỏ mặt tía tai với Phong Thanh Hòa
nhưng chưa đến một chớp mặt đã khôi phục thái độ tự nhiên, mặt lộ vẻ
thoải mái cười tà bên cạnh nữ tử kia.
Hóa ra cô gái này tên là Kỷ Nhi. Nhiếp Phong thầm nghĩ, thật là một cái
tên dịu dàng đẹp đẽ! Người cũng dịu dàng làm sao! Nhưng chợt nghe Linh
Ngọc chậm rãi nói: “Vị Kỷ Nhu cô nương này cùng tại hạ và Quỷ Hổ là
thanh mai trúc mã, tình nghĩa rất sâu nặng, mười ba năm trước sau khi y
mất tích, nàng vẫn kiên quyết chờ đợi nghĩa huynh ta quay về. Nên lần
này ta mang hai người lên tuyết sơn tìm nghĩa huynh, nàng khinh thường
ta lắm, đi theo xem thử. Chỉ có điều Phong nhị hiệp và nàng không biết
trong lòng ta cũng có nỗi khổ! Ài, xem ra hôm nay không nói không được…”
Linh Ngọc nói đến đây, lập tức lắc đầu thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Kỷ Nhu vốn vẫn trầm mặc không nói gì nhưng cuối cùng không kiềm chế
được, lạnh lùng cất tiếng: “Khổ tâm à? Bán đứng nghĩa huynh cũng có khổ
tâm sao?” Nàng không chỉ người như tên mà thanh âm cũng vậy, dịu dàng mà
ẩn chứa lạnh lùng.
Linh Ngọc cười gượng nói: “Nhu, nàng nhớ bảy ngày trước trong thôn xảy ra chuyện gì không?”
Kỷ Nhu sửng sốt nói: “Ngươi nói chuyện cả bảy người nhà lão Lí bị giết?”
Linh Ngọc gật đầu: “Không sai! Mọi người đều biết lão Lí vợ mất sớm, hắn
khi ấy mới hơn bốn mươi tuổi, nuôi sáu đứa con đều đến tuổi tráng đinh,
nhưng bảy ngày trước cả nhà bảy người lại bị giết chết một cách bí ẩn,
ruột thủng bụng nát, tử trạng khủng khiếp vô cùng, không ai biết hung
thủ là ai. Nhu, nàng có biết là ai hạ độc thủ không?”
Kỷ Nhu lắc đầu, thân hình mềm mại khẽ rùng mình một cái, giống như dự
cảm Linh Ngọc sẽ nói điều gì đó. Linh Ngọc đáp: “Đêm đó trùng hợp ta
định tới tìm lão Lí đánh bạc chơi, ai ngờ vừa tới cổng thì thấy cửa lớn
khép hờ, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, ta vội vàng nhòm
vào thì chỉ thấy một hán tử cầm đao chém giết cả nhà lão Lí! Người nọ dù
quay lưng lại nhưng ta vẫn thấy hắn rất điên cuồng, đao trong tay còn
lạnh hơn cả tuyết, đám người lão Lí căn bản không thể phản kháng liền bị
giết sạch, người nó theo hướng cửa mà ra, ta sợ quá trốn trong bụi cỏ
nhìn trộm. Nàng đoán xem người trong nhà lão Lí đi ra là ai?”
Linh Ngọc nói xong nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhu, sắc mặt nàng càng lúc càng tái nhợt.
Nhiếp Phong ở sau tảng đá âm thầm suy nghĩ: “Phát ra, điên cuồng, đao
lạnh hơn tuyết, người này không phải cha thì còn là ai nữa? Ôi, không
thể ngờ được trước khi giết hổ cha đã vào thôn giết người! Cha, đến khi
nào người mới hồi phục được bản tính, về sống những ngày vui vẻ với
Phong Nhi như trước đây?”
Nhớ lại quá khứ cùng những khổ ải phải chịu, trong tâm hồn nhỏ bé của cậu không tránh khỏi một cơn buồn tủi.
Lúc này, Linh Ngọc thấy Kỷ Nhu trầm mặc không nói, lại thấy Phong thị
huynh đệ mặt lộ vẻ tò mò thì nói tiếp luôn: “Các ngươi không đoán ra, ta
cũng không giấu làm gì, hung thủ tàn sát cả nhà lão Lí là…” Hắn ngừng
lại, nhìn quanh xem biểu tình của mọi người, chỉ thấy ba người đều nín
thở, bèn buông từng tiếng một: “Nghĩa huynh của ta – Quỷ Hổ!”
Sáu chữ này vừa ra khỏi miệng, gương mặt Kỷ Nhu tái nhợt như không còn
chút máu, gương mặt béo phì của Phong Thanh Hòa lộ vẻ kinh ngạc không
kém anh trai, nhưng ba người bọn họ không phải là người sợ nhất, sợ nhất
chính là Nhiếp Phong!
Không, không phải là hắn! Chỉ có trong lòng Nhiếp Phong mới hiểu được
hung thủ máu lạnh này là cha hắn, Nhiếp Nhân Vương! Tất cả những lời
Linh Ngọc nói đều là nói dối! Vì sao hắn lại vu cáo hãm hại nghĩa huynh
mình như thế?
Kỷ Nhu cặp mắt sang ngời phủi bụi sau mông đứng dậy, nàng ngây người một
lúc lâu, rốt cuộc thê lương lắc đầu nói: “Không, không thể là…Hắn!
Ta…đợi hắn mươi ba năm, hắn không phải người như vậy! Ngọc, là…ngươi
nhìn nhầm rồi…” Nàng lặp đi lặp lại mấy lời này cho thấy đã hoang mang
lo sợ, trong lòng cực kì hỗn loạn!
Linh Ngọc nói: “Nhu, ta cũng không nghĩ đây là sự thật, nhưng là nó lại
là điều xảy ra trước mắt! Hắn giết sạch cả nhà lão Lí, không ai đảm bảo
hắn sẽ không giết hết cả thôn, đến lúc đó chỉ hại người vô tội, lần này
ta đành chịu mang tiếng bán đứng nghĩa huynh chỉ vì giúp Phong đại hiệp
hai người lên núi, thiết nghĩ cũng là vì thôn dân, hy vọng mượn sức
Phong đại hiệp bắt giữ, khi cần ta sẽ tự tay trừ khử hắn!”
Hay cho một câu: “Tự tay trừ khử hắn”. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Nhiếp
Phong vẫn thấy khinh bỉ Linh Ngọc vô cùng, nam nhân bất trung bất nghĩa
này xem ra trói gà không chặt còn làm bộ hiên ngang lẫm liệt, trượng
nghĩa trừ gian, thật là vô liêm sỉ!
Ba người nghe xong màn tự biên tự diễn của Linh Ngọc, Phong Thanh Ưng
lập tức vỗ vai Phong Thanh Hòa, cười nói: “Nhị đệ, ngươi cuối cùng đã
hiểu được nội tình rồi chứ? Kỳ thực chỉ cần nhìn Linh huynh đệ vẻ mặt
chính khí nghiêm nghị, đã biết ngay không phải hạng bán huynh cầu vinh
như đệ nghĩ rồi! Mặc dù hai chúng ta vì do thám huyệt mộ cừu nhân mà
đến, nhưng nếu thấy kẻ giết người vô tội, thân là kẻ cầm kiếm vệ đạo,
chúng ta cũng nhất định đứng ra vì dân trừ hại!”
Cái này gọi là “Ngoài nạm ngọc, trong bọc c*t”, Phong Thanh Hòa thầm
nghĩ đại ca mình sao lại hồ đồ như vậy? Hắn mặc dù thấy Linh Ngọc nghĩa
chính từ nghiêm nhưng nói chuyện có chỗ không ổn, trong lúc nhất thời
không biết nói lại thế nào.
Linh Ngọc nhân lúc Kỷ Nhu trong lòng rối loạn, không để ý tới Phong thị
huynh đệ bên cạnh thừa cơ nói: “Nhu, theo như lời Phong đại hiệp thì khả
năng Quỷ Hổ đã lẩn trốn trên tuyết lĩnh từ tám năm trước, nơi này và
thôn trang dưới núi chỉ cách nhau cao thấp, dù sao hắn cũng nên về gặp
nàng một lần, nhưng hắn không hề, chứng tỏ trong lòng hắn nàng không còn
quan trọng nữa, thật uổng phí nàng đợi hắn mười ba năm…”
Mười ba năm? Nhiếp Phong không khỏi âm thầm tán thưởng, Kỷ Nhu cô nương
này có thể chờ đợi Quỷ Hổ mười ba năm, đủ thấy chung tình đến thế nào,
nếu mẫu thân mình có thể đối với cha như thế thì sẽ không hại Nhiếp Nhân
Vương tới tình cảnh “người không ra người” như bây giờ!
Kỷ Nhu nghe lời nói Linh Ngọc thì cảm thấy không vui, nàng bi thương
nói: “Quỷ Hổ làm như vậy…nhất định có nguyên nhân! Hắn nhất định có lý
do!”
Linh Ngọc nói tiếp: “Hắn đương nhiên là có lý do của mình, bởi vì hắn đã sớm quên nàng….”
Kỷ Nhu không để hắn nói hết câu, tự phủ định trước: “Không! Sẽ không đâu!”
Linh Ngọc vẫn bám riết không tha: “Sẽ không ư? Hắn quên nàng rồi, nàng
sao lại sống chết muốn đợi hắn trở về? Huống chi hắn đã trở nên xấu xí
vô cùng, hôm nay ta cùng nàng lên núi, muốn nàng xem diện mạo thực của
hắn, để si tâm của nàng với hắn cũng chết đi!”
Linh Ngọc vì sao muốn Kỷ Nhu hết hy vọng với Quỷ Hổ? Phong thị huynh đệ
một bên cũng là người từng trải qua thứ tình cảm nam nữ này, chỉ có điều
vì trả thù thì biết ít một chút vậy, Nhiếp Phong nấp trong chỗ tối cũng
từng thấy tình thân cha mẹ, cũng hiểu nguyên nhân trong đó. Đương
nhiên, người hiểu rõ nhất vẫn là Kỷ Nhu, cặp mắt khiến người ta say mê
kia kinh ngạc nhìn Linh Ngọc, tâm ý của hắn sao nàng không hiểu chứ!
Nhưng nàng hiểu được thì sao? Từ trước tới nay nàng đối với gương mặt
tuấn mỹ kia của Linh Ngọc chưa từng có một chút rung động. Trong lòng
nàng chỉ có Quỷ Hổ tướng mạo bình thường, thậm chí là xấu xí!
Nàng kiên định nói: “Cho dù hắn trở nên xấu xí thế nào, ta vẫn sẽ chờ hắn trở về, ta nhất định chờ hắn trở về!”
Linh Ngọc nói: “Vậy nàng khó mà không để ý cái mặt xấu xí của hắn! Nàng
biết không, mặt hắn còn không đủ da, khó coi vô cùng! Thử nghĩ xem, thịt
của hắn có thể tùy lúc dính trên người nàng, giống như lệ quỷ, chỉ sợ
nàng chưa đến gần đã bị dọa ngất đi rồi, làm sao mà nối lại duyên xưa
chứ?”
Linh Ngọc nói chuyện giật gân nhưng Kỷ Nhu không bị dọa, vẫn kiên định: “Không! Ta không tin đó là sự thật!”
Linh Ngọc nhãn châu chuyển động, nói: “Được! Nàng không tin ta, ta sẽ
nghĩ cách dẫn hắn ra, cho nàng nhìn được rõ rang, nàng cũng đừng trách
ta độc ác với hắn!”
Nguồn : tangthuvien.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét