*Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên :
*
Chương 4 : Quỷ Tại Khốc:
Phần VI: (tt)
Quỷ Hổ kéo Nhiếp Phong đang ôm đầu hổ chạy xa chừng nửa canh giờ, cuối
cùng đã đến chỗ sâu nhất trong sơn động trên tuyết lĩnh. Sơn động này
nằm ở phía sau một gò tuyết, vô cùng kín đáo. Quỷ Hổ chạy tới trước động
đã hết sức chống đỡ, kéo Nhiếp Phong cùng lăn vào trong động.
Trong động là một mảng tối đen, đen như chốn U Minh tăm tối của cô hồn dã quỷ sinh sống.
Quỷ Hổ đúng là quỷ sống ở chỗ mù mịt ngẩng đầu không thấy mặt trời.
Nhiếp Phong cảm thấy cả người ẩm ướt bết dính, rất không tự nhiên, lấy
tay quẹt một chút đưa vào mũi ngửi, liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng
nặc, xem ra là máu của Quỷ Hổ chảy lên người nó.
Nhiếp Phong vội vàng sờ lên lưng Quỷ Hổ, thấy một vết đao rất sâu. Một đao này của Linh Ngọc không ngờ sâu đến thế…
Một đao thật ngoan độc!
Quỷ Hổ đau đớn rên rỉ trong bóng đêm, Nhiếp Phong sờ soạng trên mặt đất
tìm một ít cành khô, rồi lấy đá lửa bên hông ra, dù nó hiểu rằng nhóm
lửa có thể thu hút sự chú ý của địch nhân, nhưng nơi này quanh năm gió
tuyết mịt mù, muốn theo ánh lửa tìm tới cũng chẳng phải chuyện dễ, vì
thế ánh lửa bùng lên, sáng bừng trong động.
Nhiếp Phong không khỏi kinh hãi! Trong động khắp nơi đều có máu Quỷ Hổ,
nhưng điều làm cho Nhiếp Phong kinh sợ nhất là trong sơn động treo đầy
xác rắn, thậm chí chỗ Quỷ Hổ đang nằm cũng ở giữa một đống lớn xác rắn.
Xác rắn này ở đây không ít thời gian, nhờ chỗ này lạnh nên không bị thối rữa.
Nơi này chính là nhà của Quỷ Hổ.
Nhiếp Phong bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt, nhìn xong lại nghĩ, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống.
Từ sau khi gia đình li tán, Nhiếp Phong như con cá con bơi ngược dòng
nước, lưu lạc thiên nhai, nó tự coi mình như đứa nhỏ không có nhà để về,
hôm nay mới nhận ra cảm giác có nhà để về như thế nào.
Quỷ Hổ lại càng tứ cố vô thân! Hắn mang dung mạo xấu xí như quỷ, bị buộc
phải rời xa con người, sống trong hoang vu tuyết trắng, thậm chí cơ hội
lưu lạc thiên nhai hắn cũng không có, chỉ có thể làm bạn với hổ!
Có lẽ chỉ có lão hổ mới không giễu cợt hắn xấu xí.
Ông trời sao lại bất công như vậy? Hắn đến thế kia mà nghĩa đệ còn mang
kẻ địch đến bắt hắn! Sao không cho nghĩa huynh này một con đường sống
nhỏ nhoi chứ?
Xoay mình, mặt vẫn xám như tro tàn, Quỷ Hổ giương ánh mắt yếu ớt chỉ một đống xác rắn bảy tấc trên mặt đất.
Nhiếp Phong không rõ lắm nên đem một con rắn trong đống đó xé ra, thấy
giữa có một viên tròn trong gan, hiểu ra đây là mật rắn, bèn vội vàng
lấy mấy cái mật rắn đút cho Quỷ Hổ ăn.
Quỷ Hổ sau khi ăn mật rắn tinh thần hồi phục một chút, nhưng vừa mới
trúng độc lại phải vận chân khí chạy trốn, độc đã xâm nhập lục phủ ngũ
tạng, bây giờ thấy cả người bủn rủn mệt mỏi, đứng lên cũng khó khăn,
đành phải nằm trên xà thi vận khí điều tức, chỉ chốt lát đột nhiên
“Phụt” phun ra một ngụm máu độc! Máu độc tím bầm mà bốc hơi chứng tỏ độc
tính không phải là nhỏ!
“Thúc thúc, thúc không sao chứ?”
Quỷ Hổ lắc đầu, nghỉ ngơi một lúc rồi mệt mỏi nói: “Ngươi… tên…gì?”
Nhiếp Phong lần đầu nghe thấy giọng nói của hắn, chỉ cảm thấy y nói
chuyện vô cùng khó khăn, giống như vận hết khí lực toàn thân mới thốt ra
tiếng được tiếng mất ấy vậy. Từng chữ rời rạc không thành câu. Thanh âm
khan khan trầm thấp khác thường, giống y như hổ học nói tiếng người,
làm người ta nghe thấy lông tóc dựng đứng, lạnh hết cả tim óc.
Nhiếp Phong đáp: “Con là Nhiếp Phong.”
Quỷ Hổ cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Nhiếp Phong, nhìn hai
vết nước mắt còn chưa khô, giống như muốn tìm ra manh mối trên hai vệt
nước mắt này vậy, đáng tiếc sau khi nhìn rất lâu, hắn cảm thấy không chỉ
thân mình mệt mỏi, mà ngay cả hai mắt cũng mệt mỏi, bất tri bất giác mê
man đi.
Hôm sau, so với khi làm Nhiếp Phong trợn mắt, Quỷ Hổ đã tỉnh táo hơn
nhiều, tự mình thụt lùi xếp bằng diện bích. Khắp nơi đều bắn đầy máu
bầm, xem ra đêm qua Quỷ Hổ tuy mê man nhưng nội tức vẫn không ngừng điều
vận, bức hết máu độc còn lại trong cơ thể.
Trên người gã còn trúng một đao một kiếm, bị thương rất nặng, toàn thân
như nhũn ra, nếu không dùng sức cố gắng phi thường, sợ là còn không ngồi
dậy được.
Nhiếp Phong ngồi dậy, Quỷ Hổ thấy ngay nhưng lại không quay đầu lại,
không biết vì vô lực hay tại vô tâm? Chỉ thấy tấm thân Quỷ Hổ cũng như
đầu hổ mà đêm qua Nhiếp Phong liều chết bảo vệ. Đầu hổ cô độc, thân ảnh
Quỷ Hổ càng cô độc.
Nhiếp Phong nhìn bóng dáng đáng thương của gã, không biết vì sao nghe lòng chùng xuống.
Quỷ Hổ chợt xoay mình há miệng hỏi: “Da…Hổ…Ngươi…Lấy…Ở…Đâu?”
Nhiếp Phong sửng sốt, không ngờ Quỷ Hổ vừa mở miệng đã hỏi việc này,
nhưng cũng không muốn giấu, bèn thẳng thắn nói: “Là…cha ta cho ta!”
Quỷ Hổ đột nhiên quay đầu nhìn Nhiếp Phong, nửa mặt nhìn nó không thôi, nhưng chẳng nói gì.
Muốn lấy da hổ đương nhiên phải giết hổ, điều này ngay cả đứa nhỏ ba
tuổi cũng hiểu, Quỷ Hổ sao không rõ chứ? Nếu Quỷ Hổ giận dữ đuổi đi, hay
khóc rống lên, Nhiếp Phong còn chịu được, nay Quỷ Hổ lại tỏ vẻ bi
thương vô hạn như vậy, ngược lại chỉ khiến Nhiếp Phong bất an, bèn nói:
“Thúc thúc, cha của con…ông ấy…ông ấy…”
Nó rất muốn nói cho Quỷ Hổ biết cha mình là người điên, nhưng nuốt vào trong, chỉ nói: “Thực xin lỗi…”
Quỷ Hổ không giận, hỏi lại:
“Bởi…vậy…ngươi…ngăn…nghĩa đệ ta…hủy…đầu hổ?”
Nhiếp Phong thầm nghĩ Quỷ Hổ thật biết đối nhân xử thế, mấy ai biết mình
hôm qua vì áy náy mà cứu đầu hổ lại, thế mà Quỷ Hổ lại đoán ra hết. Nó
không khỏi kinh ngạc gật đầu: “Đúng là vì thế, nhưng thúc cũng liều chết
vì con…mà cản một kiếm trí mạng của Phong đại hiệp?”
Quỷ Hổ không đáp lại, không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
Lời Nhiếp Phong là một nguyên nhân, nhưng trong lòng Quỷ Hổ lại có nguyên nhân khác. Một nguyên nhân vô cùng đặc biệt.
Chính vì vậy, Nhiếp Phong liền ở lại trong động, cùng Quỷ Hổ vận công
trị thương cho nhau, cho đến hoàng hôn, mấy vết thương do Nhiếp Nhân
Vương đánh đã khỏi hẳn, nhưng thương thế Quỷ Hổ lại chẳng khá hơn là
bao, xem ra trong mấy ngày khó lòng lành lại kịp. Huống hồ máu độc dù đã
ra hết nhưng độc tính vẫn còn, thân hình vẫn yếu ớt vô lực như cũ, chỉ
có thể cử động một chút, vì thế Nhiếp Phong nhận mai táng mấy cái đầu hổ
con thay Quỷ Hổ.
Sơn động này quả là nơi ẩn nấp rất tốt, Linh Ngọc và Phong thị huynh đệ
vẫn chưa tìm tới, hai người cũng rất yên tâm mà tiếp tục lưu lại. Bởi vì
trời lạnh như cắt, nên Nhiếp Phong cũng không để ý đám thi thể rắn này
đáng sợ thế nào, nhặt mấy cành khô nhóm lửa nướng, mùi thịt bay bốn
phía, liền cùng Quỷ Hổ ăn thịt rắn.
Nhiếp Phong vẫn chưa quen ăn thịt rắn, khi ăn vẫn nơm nớp lo sợ, Quỷ Hổ
lại không đổi sắc mặt, giống như ăn mãi thành quen, thịt rắn cũng như
cơm rau dưa hắn thường ăn ở nhà mà thôi.
Nhiếp Phong lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình, không khỏi nghe sống mũi
cay cay. Nó vốn muốn đi tìm Nhiếp Nhân Vương, nhưng nay thương thế Quỷ
Hổ chưa lành, dù là kẻ qua đường cũng không thể thấy chết không cứu
được, huống hồ Quỷ Hổ bị thương là vì chịu một kiếm thay mình, nó sao có
thể bỏ đi như thế được!
Nó âm thầm quyết định phải chăm sóc cho Quỷ Hổ cho đến khi y phục hồi
công lực mới rời đi. Nhưng mà chỉ trừ khi tỉnh táo Quỷ Hổ mới nói với
hắn vài câu, ngoài ra không bao giờ mở miệng.
Nhiếp Phong nghĩ rằng có lẽ Quỷ Hổ không muốn nói nhiều, bởi mỗi lần nói
chuyện gã đều phải đem hết sức lực ra, làm người nghe cũng cảm thấy vất
vả thay cho gã, huống hồ lúc này còn đang bị thương, việc nói chuyện
lại càng khó khăn hơn.
Nhiếp Phong cũng phát hiện ra Quỷ Hổ còn không có thói quen nhìn thẳng
mặt người nói chuyện, gã vẫn thường nghiêng mặt nhìn Nhiếp Phong, không
biết vì lâu không gặp người nên còn thấy e ngại, hay là sợ bộ mặt xấu xí
dữ tợn dọa người ta? Vì sao mà gương mặt y trở nên xấu xí như thế? Vì
sao y nói chuyện khó khăn như vậy? Nam nhân xấu xí mà cô đơn này, sau
lưng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện cũ chua xót nữa?
Nhiếp Phong không dám nghĩ tới, cũng không dám hỏi, chỉ có điều nó thấy
Quỷ Hổ ngoài lúc điều tức, tuy không nói gì nhưng đầu ngón tay ngoắc
ngoắc vẽ lên trên mặt đất.
Nam nhân này một chữ cũng không nói, ngón tay tựa như đang viết để phát ra một ít tâm sự trong lòng…
Nhiếp Phong tò mò thoáng nhìn, chỉ thấy gã viết hai chữ “Chủ nhân”.
Không ngờ chủ nhân của gã lại có ảnh hưởng sâu đậm đến thế, kẻ địch
không quên hắn, mà đến người hầu như Quỷ Hổ cũng nhớ hắn, đến bị thương
cũng còn viết hai chữ “Chủ nhân”.
Nguồn : tangthuvien.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét