*Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên :
* Chương 2 - Vân:
Hoắc Bộ Thiên thầm thỏa mãn, hắn biết, bản thân đem Hoắc gia kiếp pháp
truyền cho Bộ Kinh Vân, quyết định này tuyệt đối không sai, song, hắn
cũng không phải không băn khoăn, bởi vì hắn phát hiện ở Bộ Kinh Vân dưới
đôi mắt lạnh lẽo kia, mơ hồ lộ ra một loại lệ khí, lệ khí này giống như
người chịu đựng oan khuất nhiều năm tích tụ mà thành, rốt cục sẽ có
một ngày giống như núi lửa phún trào, đến lúc đó, sát tính của đứa nhỏ
này tất nhiên sẽ ngày càng tăng thêm.
Bởi vậy, có một lần khi cùng Bộ Kinh Vân luyện kiếm, Hoắc Bộ Thiên nói
với Bộ Kinh Vân :” Kinh Giác, Hoắc gia kiếp pháp này nói cao không cao,
nói thấp không thấp, bất quá kiếm ý lại lấy nhân nghĩa làm gốc, mục đích
cứu người như tự cứu mình, ta hy vọng con có thể đáp ứng ta, sau này
nhất định không thể dùng kiếm pháp này giết người !”
Hắn lần này nói chuyện nhưng thật ra thầm nghĩ, Bộ Kinh Vân ngày sau nếu
có thành tựu như thế, tất phải ức chế lệ khí trong lòng, không thể lạm
sát kẻ vô tội!
Bộ Kinh Vân không trả lời, nhưng cũng không có lắc đầu.
Hoắc Bộ Thiên đương nhiên hiểu rõ, đứa nhỏ này nếu không lắc đầu, có nghĩa là ngầm đồng ý.
Hắn khá an tâm, nhưng thật ra hắn sớm phát hiện ra ở trong đôi mắt lạnh
lẽo của Bộ Kinh Vân lúc này cũng không phải hoàn toàn là lãnh ý, chỉ là
đứa nhỏ này không thích cùng người khác ở chung mà thôi.
Mỗi lần Hoắc Bộ Thiên nhìn Bộ Kinh Vân nhất tâm nhất ý, tập trung tinh
thần luyện kiếm, hắn không khỏi dâng lên suy nghĩ đứa nhỏ này từ khi rời
khỏi bụng mẹ khổ cực hơn nhiều năm.
Cha của nó chết sớm, mẹ của nó hận nó, nó lúc này lại hiểu rõ nhờ người
che chở, cuộc sống mười năm ngắn ngủn, từ không một chút quan tâm và
thông cảm, nó so với bất cứ người nào càng phải được thông cảm, nhưng nó
hết lần này tới lần khác không cần người khác thông cảm. Hoắc Bộ Thiên
trong lòng thầm đưa ra quyết định, chỉ cần hắn còn sống một ngày, hắn
nhất định sẽ làm tròn chức trách của một người cha, dưỡng dục hắn và
nâng đỡ đứa nhỏ cô độc này thật tốt, hắn sẽ làm cho cho Bộ Kinh Vân có
cuộc sống của gia đinh bình thường, hắn muốn đem cho nó hạnh phúc.
Chỉ cần hắn còn sống một ngày.....
Song, đứa nhỏ đặc biệt vận mệnh luôn khác hẳn với người thường, hết thảy hết thảy, cũng không thể thoát khỏi!
Vân (mây) vốn vô thường, đáng tiếc, thế sự, càng vô thường.
Rốt cục có một ngày.
Ác vận đã tới!
Ngày đó, sáng sớm Hoắc Bộ Thiên đang giải quyết mọi việc trong trang.
Ngày hôm sau là ngày đại thọ của hắn, hắn phân phó tỳ phó trong phủ làm
việc, đang bận rộn hết sức, đột nhiên, cự môn đúc bắng sắt của Hoắc gia
cao lớn rắn chắc như vậy bị người một cước đạp đổ, chủ nhân của cước này
bất ngờ là một tên què.
Chỉ thấy thân hình mập mạp xông vào, dáng vẻ cổ quái, chân phải đã cụt,
thay vào đó là một đoạn thiết quải, nhảy từng bước kích động tiến lên,
cả người nhìn giống một con lợn đang nhảy.
Hoắc Bộ Thiên vừa thấy người này, không khỏi nhướng mày, lúc này hỏi :”
Vị huynh đài này, Hoắc gia ta cùng ngươi không quen biết, tại sao không
mời mà đến lại phá cửa mà vào ?”
Quái nhân nó hắc hắc cười mỉa hai tiếng, thần thái tỏa ra sự bỉ ổi, nói
:” Ông nội ngươi là lão nhị của Liệt Diễm Song Quái – Xích Thử, lần đi
này là phụng mệnh của Hùng Bá - Hùng bang chủ bá nghiệp vạn tải, đến đây
báo tin”
Hoắc Bộ Thiên vừa nghe tên Hùng Bá, sắc mặt chợt biến, nháy mắt hóa
xanh, xem ra Hùng Bá này cũng không phải là hạng người bình thường.
Hùng Bá này nguyên là bang chủ nhất đại bang –Thiên Hạ Hội mấy năm gần
đây uy hiếp giang hồ.! Cứ nghe hắn khi mới nổi lên, đã có dã tâm hùng bá
thiên hạ, bèn thay tên đổi họ là Hùng Bá, với lời thề trở thành một đại
kiêu hùng, thật ra tên họ không rõ.
Năm gần đây, Hùng Bá không ngừng diệt trừ, cũng như không ngừng chiêu mộ
nhân sĩ võ lâm, để tăng cường thế lực của mình, đối kháng với những đại
bang trong võ lâm ngoài “Vô Song thành” không nghĩ tới, Hùng Bá lại
nhìn trúng Hoắc gia trang.
Hoắc Bộ Thiên mạnh mẽ trấn định, hỏi :” Báo tin gì ?”
Xích Thử cười cười quỷ quyệt, nói :” Hùng bang chủ có lệnh, lệnh cho
Hoắc gia trong ngày quy hàng, quy thuận Thiên Hạ hội, đời đời trung
thành với Hùng bang chủ, không được phản trắc, nếu không....”
“Nếu không sẽ thế nào ?” Hoắc Bộ Thiên chánh sắc hỏi.
Xích Thử trừng mặt không chuyển, nói từng chữ :” Đem ngươi và toàn bộ Hoắc gia trang giết sạch, gà chó cũng không tha!”
Hoắc Bộ Thiên cười lạnh.
Hắn cũng không thèm suy nghĩ, lập tức dùng lời uy nghiêm nghĩa chính trả
lời :” Được! Ngươi đem lời này về nói cho Hùng Bá! Hoắc gia trang không
muốn cùng người tranh đoạt, chỉ muốn dốc lòng cứu giúp mọi mọi người,
tuyệt không muốn dính líu vào đấu tranh quyền lực của giang hồ, càng
không muốn tiếp nhận chiêu hàng của quý bang.”
Xích Thử nói :” Khẩu khí lớn! ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao ?”
Hoắc Bộ Thiên không đáp. Trên mặt lộ ra một cỗ lẫm nhiên chính khí nghiêm nghị.
Xích Thừ hắc hắc cười nói :” Vậy trước tiên để lão tử xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh ?”
Xích Thử dứt lời đề chưởng vận kình, đột nhiên đánh tới Hoắc Bộ Thiên!
Hoắc Bộ Thiên thấy hắn mới rồi một cước đá đổ thiết môn, cũng biết nội
lực thâm hậu vô cùng, không dám chậm trễ, vội vàng tung mình nhảy tránh
qua. Một chưởng này của Xích Thử vì vậy kích lên trên chiếc bàn tròn.
“Phanh” một tiếng, chiếc bàn lập tức bị Xích Thử phá nát vụn, mạt vụn
còn mang theo tia lửa bắn tung tóe bốn phía, chúng gia đinh tì phó nhất
thời bị dọa đến kê phi cẩu tẩu (gà bay chó chạy)!
“Liệt Diễm Thần Chưởng?” Hoắc Bộ Thiên chợt thấy uy lực của chưởng này,
không khỏi động dung, hắn bản tính không muốn cùng người tranh đấu, chỉ
khi giúp người thoát khỏi khốn khó thì mới dùng kiếm, bình thường cũng
không mang theo bội kiến, Lúc này cường địch trước mặt, một kiếm thủ
trong người lại không có kiếm, tình thế hung hiểm vạn phần.
Xích Thử ha ha cười nói :” Hoắc lão đầu, ngươi sợ rồi sao ?” nói rồi lại
lay động song chưởng, điên cuồng phách tới Hoắc Bộ Thiên!
Hoắc Bộ Thiên vốn dĩ nức tiếng về kiếm, tịnh không am hiểu về chưởng
pháp, trước công lực thâm hậu của đối thủ, không nên tay không đánh bừa.
Vì vậy vụt qua trái né sang phải, mặc dù chưởng ảnh của Xích Thử chập
chùng, biến chiêu rất nhanh, nhưng Hoắc Bộ Thiên thân pháp cực mau,
chưởng chưởng của Xích Thử rơi vào khoảng không, trong lúc nhất thời
không thể chiếm ưu thế.
Hai ngươi một đánh một né, đấu đến ngoài cửa nội đường, bất chợt một thân ảnh nhỏ bé đang từ nội đường đi ra.
Hoắc Bộ Thiên dưới nguy cấp liếc qua, chỉ thấy thân ảnh kia đúng là Bộ
Kinh Vân, không khỏi chấn động, vội vàng hô :” Kinh Giác! Mau tránh ra!”
Bộ Kinh Vân có phần nào giống như lấp chặt tai không nghe, ngược lại còn đi tới phía bọn họ.
Xích Thử bây giờ mới nghe thấy Hoắc Bộ Thiên quát tháo người này như
thế, trong lòng biết đứa nhỏ này tuyệt không đơn giản, có lẽ bắt giữ hắn
liền có thể uy hiếp Hoắc Bộ Thiên quy hàng, lập tức thay đổi chủ ý, hóa
chưởng thành trảo, chộp thẳng tới Bộ Kinh Vân!
Bộ Kinh Vân dĩ nhiên cũng không sợ hãi né tránh, ngay khi Xích Thử đến
gần, sắp chạm đến y phục, hắn lập tức đưa tay từ phía sau ra trước,
không chỉ đưa tay ra, mà còn có một thanh chủy thủy ngắn, đâm thẳng tâm
oa của Xích Thử!
Một chiêu đưa ra, đúng là một thức trong Hoắc gia kiếm pháp – Đãng Khí
Hồi Tràng, Xích Thử không ngờ tới đứa nhỏ mười tuổi này đột nhiên xuất
kiếm, càng không ngờ hắn lại tĩnh táo đến vậy, một kiếm này vị trí rất
chuẩn, ngay cả cao thủ như hắn cũng khó né tránh, trong lúc kinh ngạc
đột nhiên sử một chiêu Lý Ngư Phiên Thân, còn may là đoản kiếm của Bộ
Kinh Vân ngắn, chiêu này hắn chật vật né qua, nhưng quần áo trước ngực
của Xích Thử đã bị rách nát, chật vật vô cùng.
Song Xích Thử không hổ là sát thủ hàng đầu, ứng biến mau chóng, hai chân
chấm đất đồng thời, Liệt Diễm chưởng lại mạnh như sóng phun ra, đột
nhiên phách xuống trán Bộ Kinh Vân.
Ngay cả Bộ Kinh Vân tư chất cực cao, nhưng dù sao thì chỉ là một đứa bé,
vừa rồi một kích không trúng, tự nhiên không kịp biến chiêu nhanh bằng
Xích Thử lão luyện, dứt khoát không tránh được một kích này của Xích
Thử, nhưng nếu đưa chưởng tương kháng, dùng công lực yếu ớt của nó, thật
không biết lượng sức.(Nguyên văn : Đường tí đương xa : Cánh tay bọ ngựa
chống xe)
Mắt thấy một chưởng muốn của Xích Thử muốn đánh nát tiểu não của nó,
bỗng dưng, một thân ảnh khôi vĩ như tia chớp ngăn ở trước người Bộ Kinh
Vân, người này đúng là Hoắc Bộ Thiên!
Hắn trong lòng biết Liệt Diễm chưởng pháp lợi hại, vốn không muốn chính
diện cùng Xích Thử liều mạng, thầm nghĩ lui trở về phòng lấy kiếm nghênh
chiến, nhưng giờ phút này Bộ Kinh Vân ngàn cân treo sợi tóc, nhất thời
dưới tình thế cấp bách, gắng sức không quản thân mình cướp lấy phía
trước, lấy thân thể mình ngăn cản hai chưởng này cho nó! “Phanh” một
tiếng, Liệt Diễm chưởng kình kết thành hình cầu phách ở trên ngực Hoắc
Bộ Thiên, ngay lập tức một tiếng nổ vỡ tim.
Sắc mặt Xích Thử biến đổi, ngược lại bị Hoắc Bộ Thiên đẩy lui xa vài trượng!
Hoắc Bộ Thiên trầm mã trạm ổn(thế đứng tấn), đứng yên bất động, trên vạt áo hắn, hằn sâu hai chưởng ấn cháy xém.
Qua một lúc lâu, Xích Thử lúc này mới phục hồi huyết khí, nhìn chằm chằm
Bộ Kinh Vân vẫn bất động ngay sau Hoắc Bộ Thiên, thở dốc nói :”
Hay....cho một tiểu tử xử thế không sợ hãi! Không thể ngờ được Hoắc gia
trang lại sinh ra người dị bẩm này.”
Hoắc Bộ Thiên lộ ra vẻ hãnh diện, nhưng vẫn như cũ không mất phong phạm
kiếm khách, nói :” Khuyển nhi mới học được chút vỏ ngoài thô thiên của
Hoắc gia kiếm pháp, Xích Huynh quá khen.”
Xích Thử nói :” Ngươi đừng nên đắc ý, lần sau lão tử trở lại, sẽ cùng
đại ca ta – Biên Bức đồng thời đến đây, đến lúc đó hợp lực của Liệt Diễm
Song Quái ta, nhất định sẽ san bằng Hoắc gia của ngươi!”
Hoắc Bộ Thiên lạnh lùng đáp trả hắn một câu, nói :” Nếu quả thật như ngươi nói, sau không động thủ ngay bây giờ ?”
Xích Thử trên mặt lúc xanh lúc tím, như thầm lo lắng, giận dữ nói :” Hắc! các người hãy chờ xem!”
Dứt lời vận khởi thiết quải nhảy đi.
Sau khi Xích Thử đi, khuôn mặt Hoắc Bộ Thiên đang trấn định chợt biến
hắng giọng, từng giọt mồ hôi to như cái chén cuồn cuộn từ trên trán chảy
xuống, đột nhiên hắn lật tay vỗ liên tục lên ngực, đau đến mức đột
nhiên quỵ xuống!
Đám tì phó thấy thế liền tiến lên vỗ lưng, đồng thanh nói :” Lão gia, người không sao chứ?”
Hoắc Bộ Thiên khóe miệng chạy ra một tia máu tươi, cắn chặt răng, cố
nén đau đớn nói :” Liệt Diễm Thần Chưởng thật lợi hại! bất qúa Hoắc Bộ
Thiên ta không tin, chỉ bằng vào hai huynh đệ hắn có thể san bằng Hoắc
gia trang của ta, có gan thì cứ đến!”
Nhưng Bộ Kinh Vân lại im lặng không nói gì, hắn chỉ ngưng mắt nhìn Hoắc
Bộ Thiên ôm hai chưởng ấn phía trước, giống như hai cái chưởng ấn vừa
rồi mới là thứ gì đó đáng giá nhất khiến hắn nhìn!
Hai chưởng này của Xích Thử quả nhiên không phải chuyện đùa, Hoắc Bộ Thiên ở trong phòng bế quan chữa thương đã được hai ngày.
Liệt Diễm Song Quái chính là sát thủ khét tiếng trong chốn giang hồ, đại
ca Biên Bức một tay Liệt Diễm Đao Pháp, người trong giang hồ nghe thấy
đều táng đảm, nhị đệ Xích Thử lại am hiểu Liệt Diễm Thần Chưởng, từ khi
xuất đạo tới nay cũng chưa bao giờ thất thủ, sau khi hai người tự nguyện
quy thuận Hùng Bá, càng lúc càng kiêu căng, giết người vô số, rất tàn
nhẫn
Lần này Hoắc Bộ Thiên cùng Xích Thử vội thử một chưởng, bởi vì không
dùng kiếm, chỉ dùng thân hình liều mạng, liền bị thương nặng. Song Hoắc
Bộ Thiên tuy là thân mang trọng thương, nhưng tự tin lại không giảm chút
nào, bởi vì Hoắc gia kiếm pháp cũng không tầm thường, nếu nói có kiếm
trong tay, vị tất sẽ thất bại bởi nhị quái này.
Đương nhiên việc cần làm đầu tiên, trước hết là trị liệu thương thế, để tránh hai người bọn họ dò xét đánh lén.
Bất quá hôm Xích Thử rời đi thì sắc mặt phát xanh, Hoắc Bộ Thiên thầm
cân nhắc, luận về thương thế của Xích Thử so với hắn cũng rất nặng, đại
khái cũng phải năm, sáu ngày mới có thể hồi phục, đến lúc đó cũng đã qua
đại thọ của hắn.
Hắn một bên vận công chữa thương, một bên suy xét, đang lúc tập trung
toàn bộ tinh thần, đột nhiên một đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp sau lưng.
Trong lòng hắn cả kinh, nhưng lập tức cảm thấy hai tay kia cũng không có
ý tập kích, có thể tại lúc hắn vận công chữa thương, cảm giác tê liệt,
cùng với tạp niệm sinh ra, nếu không tuyệt sẽ không để người hồn nhiên
tiến tới mà không phát hiện.
Đúng là như thế, người này bước không tiếng động, tay chân rất nhẹ nhàng.
Hai tay kia ở trên lưng Hoắc Bộ Thiên không ngừng xoa bóp, Hoắc Bộ Thiên
chỉ cảm thấy thoải mái hưởng thụ nói không nên lời, cả người thư thái
vô cùng, nhưng hồi tâm suy nghĩ, loại thôi huyệt pháp này giống như quá
thôi huyệt chân truyền của Hoắc gia, hai gã con của mình bản tính ngu
độn không thể lĩnh hội, chỉ có con trai thứ ba....
Đột nhiên Hoắc Bộ Thiên tâm thần vừa động, lập tức thu nhiếp vận công
khí tức, quay đầu vừa nhìn, người sau lưng quả nhiên là Bộ Kinh Vân!
“Kinh Giác” hắn thầm cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì trước mắt ngoài trừ
Bộ Kinh Vân, còn có một chén trà thuốc đặt cẩn thận trên bàn.
Phía sau vẻ lạnh lùng, mới chính là Bộ Kinh Vân!
Đây là điều mà Hoắc Bộ Thiên một mực kì đợi từ Bộ Kinh Vân!
Bộ Kinh Vân vẫn như cũ không có mở miệng nói chuyện, chỉ bưng chén trà thuốc, đưa cho Hoắc Bộ Thiên.
Tại thời khắc thân thể suy yếu như thế, nhưng Hoắc Bộ Thiên cảm giác một
cỗ nhiệt huyết công tâm, hốc mắt ươn ướt, nói :” Hài tử, thuốc
này,,,,,là do con sắc sao ?”
Bộ Kinh Vân gật đầu.
Hoắc Bộ Thiên cảm động cùng cực mà cười, chậm rãi đón lấy chén trà
thuốc, theo đó đem chén trà uống từng ngụm từng ngụm , trà thì đắng,
nhưng hắn lại cảm thấy ngọt trong lòng. Chén trà này, biểu hiện tấm lòng
của Bộ Kinh Vân
Hắn đem chén trà một ngụm uống cạn, ngưng mắt nhìn Bộ Kinh Vân, rốt cục
hắn cảm thấy băng tuyết trong mắt đứa nhỏ này đã hòa tan, hết thảy không
thể dùng lời mà nói. Giờ phút này, Bộ Kinh Vân đã chính thức là con của
hắn.
Lệ trong hốc mắt của hắn không ngừng rơi xuống, tự muốn tràn qua vành
mắt mà ra! Chỉ sợ đẫm lệ trước mặt đứa nhỏ này, Hoắc Bộ Thiên tránh khỏi
ánh mắt của Bộ Kinh Vân, nói :” Cám ơn con!”
Bộ Kinh Vân mỉm cười không nói.
Hắn cười, giống như gió hiền của mùa đông, tuyệt đối không thể phát sinh.
Nhưng thực sự lại phát sinh trước mắt Hoắc Bộ Thiên, điều này trong cả đời hắn, lần đầu tiên nhìn thấy Bộ Kinh Vân tươi cười,
Có lẽ, cũng chỉ một lần duy nhất.
Bộ Kinh Vân giống như không muốn quấy rầy hắn vận khí chữa thương, đang muốn lui ra.
Khi hắn lui đến cạnh cửa, Hoắc Bộ Thiên đột nhiên nói :” Kinh Giác, ngày
mai là ngày đại thọ của ta, nếu con không ngại, ta hy vọng con có thể
không giống trước đây một mình trốn ở trong phòng, ta hy vọng con có thể
thay qua y phục, ngồi ở trên tiệc rượu, để ta đem con giới thiệu cho
tất cả thân bằng môn nhân biết, Hoắc Bộ Thiên ta có một đứa con tuyệt
vời!
Ở sâu trong tâm khảm của Hoắc Bộ Thiên, thì ra chỉ bình phàm như thế này, tâm nguyện nhỏ bé như thế không đáng nói sao ?
Bộ Kinh Vân trầm mặc một lúc, rốt cục gật đầu
Đứa nhỏ mồ côi cô độc này, đến cuối cũng cũng bằng lòng gia nhập quần chúng.
Hoắc Bộ Thiên không khỏi cảm thấy được an ủi.
Trong nháy mắt, đại thọ của Hoắc Bộ Thiên, đêm đó.
Đại môn của Hoắc gia sớm đã sửa chữa ổn thỏa, giống như đêm đại hôn của
Hoắc Bộ Thiên năm năm trước, vẫn như cũ giăng đèn kết hoa, tiếng chiêng
trống inh ỏi rung trời chấn đất, cát khánh đầy cửa, không chỗ nào là
không náo nhiệt.
Tất cả tân khác đến đều không phải là người trong võ lâm, là thân bằng
hảo hữu của Hoắc gia trang, chỉ vì thương thế của Hoắc Bộ Thiên vừa mới
khỏi, mặc dù cố hết sức, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, là do trong
lòng vui mừng mà ra.
Bởi vì, ngay hôm nay, hắn muốn tất cả tân khách đều biết, hắn còn có một con trai – Hoắc Kinh Giác.
Trong lo lắng bận rộn, Phúc tẩu đột nhiên vội chạy đến, vội la lên :” Lão gia, không được rồi, không thấy tiểu thiếu gia a!”
Hoắc Bộ Thiên không khỏi ngẩn người, một hồi lâu mới hiểu được chuyện, nói :” Cái gì ?”
Phúc tẩu nói :” Vừa rồi lão nô muốn đem tân y mang cho thiếu gia thay,
mới phát hiện trong phòng hắn đã không có một bóng người.”
Ngô Giác và Đồng Giác ở bên nghe thấy tình hình như thế, khó tránh khỏi
như thoát khỏi tai vạ mà vui mừng, Đồng Giác nói hỏ bên tai Ngô Giác :”
Đại ca, xem ra Du Bình là người rất sợ đối mặt với nhiều người như vậy,
mới không biết trốn đến chỗ quỷ quái nào.”
Ngô Giác mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, nói :” Dù sao, chó rốt cục vẫn là chó, sao có thể bước đi bằng hai chân?”
Mặc dù hai người chỉ là thì thầm to nhỏ, nhưng với công lực của Hoắc Bộ
Thiên, nghe được không sót mẩu chuyện, tức thì hai hàng lông mi không
khỏi dựng lên, ánh mắt như đuốc nhìn hai con trai của mình, nói :” Thật
là miệng chó không mọc được ngà voi!”
Hai người nghe cha nói, sắc mặt đỏ lên, cũng không nói nhiều.
Hoắc Bộ Thiên mắt lộ ra thần sắc kiên định, nói :” Ta tuyệt đối tin
tưởng đứa nhỏ này! hôm qua nó đã gật đầu, tuyệt sẽ không hối hận nuốt
lời! Phúc tẩu, ngươi thử đi ra bên ngoài tìm nó xem!”
Phúc tẩu thấy lão gia kiên định tin tưởng không chuyển như thế, chỉ phải
theo lệnh mà làm, đang muốn cất bước đi ra cửa, đột nhiên, hơn mười gia
đinh như cánh diều đứt dây bị ném đến.
Hơn mười tên gia đinh đã chết!
Nguồn : tangthuvien.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét