*Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên :
* Chương 2 - Vân:
Bi Thống Mạc Danh
Ngay lúc đó chợt phát biến, nó bất ngờ nhìn thấy một viên đã xé gió phi
đến, “Đương” một tiếng, dễ dàng đánh văng binh khí trong tay Biên Bức!
Biên Bức là cao thủ dùng đao, cầm đao trầm ổn, tuyệt đối sẽ không bị dễ
bị người dùng viên đã có thể đánh bay đao, hơn nữa cùng lúc đó, Cự Cốt
huyệt, Khúc Trì huyệt và Kiên Tỉnh huyệt của hắn đột nhiên bị điểm, lập
tức toàn thân không thể động đậy! theo ba huyệt này vang lên tiếng nôn
ọe, Biên Bức “Hống” một tiếng, thầm biết tất cả công lực đã bị phế bỏ!
Thần trì của Bộ Kinh Vân bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn nghe được giọng nói
của một đứa nhỏ nói :” Sư phụ, đứa nhỏ này rất đáng thương, chúng ta hãy
cứu nó đi!”
Một giọng nói trầm thấp đáp :” Được.”
Tức thì, Bộ Kinh Vân cảm thấy được người bế lên, người ôm y là một đứa
nhỏ áo trắng, đứa nhỏ kia lộ ra một gương mặt hết sức đáng yêu.
Cuối cùng nó ngất đi.
Biên Bức ở bên cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, bởi vì trong võ lâm bấy giờ,
chưa bao giờ có người có thể trong một chiêu chế trụ hắn dễ dàng, lại
còn phế hoàn toàn võ công của hắn, ngay cả Hùng bang chủ của Thiên Hạ
Hội võ công cái thế cũng không làm được. Nhưng người này lại có thể giở
tay nhấc chân dễ dàng làm được, cũng biết võ công cao tuyệt! Hắn vốn có
thể một chưởng giết chết Biên Bức, nhưng cũng không làm như thế.
Biên Bức cảm thấy bên cạnh một trận gió nhẹ lướt qua, hắn thính giác cực
linh mẫn, biết tuyệt thế cao thủ kia và đồ nhi của y đã ôm Hoắc gia ấu
tử rời đi. Nhưng Biên Bức lại không có một hơi thoải mái, bởi vì hôm nay
võ công của hắn bị phế, lại không thể mang thủ cấp của Hoắc Bộ Thiên về
phục mệnh với Hùng Bá, hắn thầm biết, bản thân mình không khác một
người chết.
Thử hỏi một người chết, có thể không nhẹ nhõm sao?
Tháng tám sắc thu, sương mù phủ kín dày đặc, ở chỗ sâu trong sương khói
kia, có một dòng suối nhỏ nước trong vắt chảy lờ đờ, ven dòng suối, dựng
thẳng một gian nhà đá đơn giản.
Sắp đến trung thu, rừng phong quanh nhà dần chuyển sắc đỏ, dòng nước
trong xanh lững lờ, giúp cho gian nhà này càng cô tuyệt mê ly.
Khi Bộ Kinh Vân mở mắt, điều đầu tiên nó cảm thấy là nó còn chưa chết, nó còn có cơ hội báo thù!
Cảm giác thứ hai, nó đang ở trong một gian phòng bài trí đơn giản ngăn
nắp, chủ nhân của gian phòng nhất định là một người không câu nệ tiểu
tiết, người có tính tình cô cao.
Nó nhớ kỹ bản thân trước khi hôn mê, được một đứa nhỏ áo trắng cứu, nó còn nghe được một thanh âm của nam tử trầm hậu.
Rốt cuộc là ai cứu hắn về đây? Người nào có võ công kinh thế hãi tục như
vậy, có thể từ dưới đao sát thủ của Biên Bức lợi hại như thế cứu nó ra?
Bộ Kinh Vân cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ chậm rãi ngồi dậy, lập tức
cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, hiển nhiên vết thương mới chưa lành,
bất quá vẫn cố sức xuống giường, đưa mắt chung quanh, phát hiện cánh cửa
mở một nửa, ở một nửa đó, nó có thể thấy ngoài cửa những rặng trúc thấp
bé, lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn, dưới trời chiều của hoàng
hôn, một đứa nhỏ đang ở cạnh rặng trúc cho gà ăn.
Đứa nhỏ này đúng là đứa bé áo trắng kia!
Đứa bé áo trắng kia đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Bộ Kinh Vân xuống
giường, vội vàng nói vọng ra đại môn :” Sư phụ, đứa nhỏ này tỉnh lại
rồi!”
Nó hướng về bên kia nói chuyện vừa vặn che lấp cửa, cho nên Bộ Kinh Vân
không thấy nó nói chuyện cùng ai, chỉ nghe thấy sau cửa truyền đến một
thanh âm nói :” Ân, vậy con đem thuốc trên bàn cho nó uống đi! Giọng nói
ngoài cửa trầm thấp mà hùng hậu, rồi lại có cỗ cảm giác an bình, Bộ
Kinh Vân tự nhiên nhận ra giọng nói của y, đúng là người đã cứu hắn!
Đứa bé áo trắng gật đầu, tức thì chạy vào trong phòng, bưng chén dược
trên bàn đến trước mặt Bộ Kinh Vân, mỉm cười nói :” Ngươi đã hôn mê một
đêm, trước tiên uống bát thuốc này đi!”
Bây giờ, Bộ Kinh Vân mới nhìn rõ gương mặt của đứa nhỏ kia, người trước
mắt mày kiếm mắt sao, tuổi tác tương đương với mình, nhưng trên mặt lại
lộ ra một sắc vẻ ôn văn tao nhã, so với khuôn mặt lem luốc đầu tóc rối
bù của mình, quần áo rách rưới thô kệch, giống như công tử và tiếu tốt
Song Bộ Kinh Vân cũng không có tự ti về hình dáng dơ bẩn, căn bản nó
không quan tâm đến mọi thứ, chỉ là nó trầm tư nhìn chén thuốc kia như
thể có điều riêng.
Màu thuốc đen sánh đậm đặc, nhìn không thấy đáy, tuy là một chén trà
thuốc chữa thương bình thường, nhưng trong nước trà, nó như nhìn thấy
hình ảnh của Hoắc Bộ Thiên, đột nhiên nó nhớ đến trước đêm đại thọ của
Hoắc Bộ Thiên, nó cũng tự mình sắc thuốc giống vậy.
Đáng tiếc, trà thuốc này không khác, nhưng người lại.....
Nghĩ đến đây, trong lòng Bộ Kinh Vân không kìm được đau xót.
Đứa nhỏ áo trắng thấy nó không nói một lời thất thần nhìn chén trà
thuốc, cũng không có ý đưa tay đón lấy, hình như có ý đề phòng với mình,
bèn nói :” Đừng sợ! ta gọi là Kếm Thần, ta và sư phụ đối với ngươi
không có ác ý, thuốc này chỏ là giúp ngươi mau phục hồi như cũ thôi!”
phong cách nói chuyện của hắn thành khẩn lạ thường, nhưng Bộ Kinh Vân
người chìm đắm trong ký ức nhớ về Hoắc Bộ Thiên, một lúc cũng không thấy
trả lời.
Kiếm Thần thấy hắn trầm tĩnh như vậy, cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc này, thanh âm trầm hậu kia đột nhiên lại từ cửa vang lên, nói :”
Ngươi bị thương không nhẹ, nhưng một đêm đã có thể tỉnh dậy, có thể thấy
được thể chất phi phàm!”
Bộ Kinh Vân quay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy một hán tử thân hình cao lớn không tiếng động lẳng lặng tiến vào phòng.
Hán tử kia đang đưa lưng về phía trời chiều(tịch dương) ngoài phòng, ánh
sáng vàng vọt của hoàng hôn chiếu xuống, Bộ Kinh Vân thấy hán tử kia
một thân y phục màu đen, dưới cằm thưa thớt vài sợi râu, đôi mắt lưu lộ
một loại cô cao uy nghi khiến người trần không dám xâm phạm, vẻ mặt như
lạnh mà không phải lạnh, như ôn nhu mà không ôn nhu, giống như đem theo
tang thương vô hạn
Bộ Kinh Vân tức thì bị nhiếp đoạt thần khí, thầm nghĩ thế gian lại có
người có khí độ đến mức này. Hoắc Bộ Thiên so với người này, tầm thường
bao nhiêu, nhưng nó vẫn còn hoài niệm về Hoắc Bộ Thiên, cùng mỗi câu nói
của y....
Hắc y hán tử kia chỉ ngưng mắt nhìn kỹ đứa nhỏ vẻ mặt lãnh ý này, hắn
không ngờ còn phát giác, trong mắt đứa nhỏ này ngoại trừ lạnh lẽo, còn
mang theo đau thương vô hạn, đó là một loại đau thương không cách nào
diễn tả bằng lời, đau thương sâu tận xương tủy.
Hắc y hán tử vốn không thích nhiều lời, lúc này vừa thấy thần tình đứa
nhỏ này như thế, không nhịn được nói :” Vô luận bi thương đến đâu rốt
cuộc dần dần chỉ là quá khứ, nếu cháu còn muốn sống, sao trước tiên
không uống thuốc, đợi thương thế tốt hơn rồi hãy nói?”
Câu nói của hắn giống như có một loại ma lực khiến kẻ khác khó có thể kháng cự, Bộ Kinh Vân theo lời tiếp lấy chén thuốc kia.
Sau khi nó tiếp lấy chén thuốc liền một ngụm uống cạn, không vì thuốc
đắng mà động dung, mười năm về trước, nó đã uống qua không ít đắng cay,
huống chi chỉ uống một chén ?
Trước tiên trị liệu thương thế mới là điều quan trọng, quan trọng nhất là bảo toàn mạng nhỏ báo thù cho Hoắc Bộ Thiên.
Hắc y hán tử kia đợi nó uống xong, tiện đà hỏi :” Hài tử, cháu tên là gì ?”
Hán tử trước mắt là ân nhân cứu mạng, Bộ Kinh Vân không thể không đáp,
bèn nói :” Hoắc Kinh Giác! Xin hỏi cao tính đạo danh của thúc thúc?” nó
tự nhận là Hoắc Kinh Giác, mà không lộ ra tên thật là Bộ Kinh Vân, chỉ
là tưởng nhớ đến Hoắc Bộ Thiên, lập tức lại nhớ có ân báo ân, vì vậy một
thái độ khác với bình thương muốn hỏi tên của hắc y hán tử. Hắc y hán
tử kia thản nhiên nói :” Ta không có tên”
Bộ Kinh Vân ngạc nhiên, thầm nghĩ trên dời sao có người lại không có
tên? Nhưng cũng không có hỏi tiếp, bởi vì dị nhân giang hồ không muốn
tiết lộ tính danh mười phần thì có chín, hắn cũng không muốn gây khó dễ
cho người.
Kiếm Thần thấy Bộ Kinh Vân mở miệng nói chuyện, không khỏi vui mừng đến
quên hết mọi thứ, kéo tay Bộ Kinh Vân, nhảy cẫng lên nói :” Tốt a! cuối
cùng đã nói, thật ra lúc đầu ta lo lắng ngươi là một người câm đấy!”
Bộ Kinh Vân từ trước đến giờ không quen cùng người đến gần như thế, vội
vàng hất tay Kiếm Thần, lưỡng lự nhìn đứa nhỏ hiền lành tao nhã đang
ngây ra.
Kiếm Thần không để ý đến sự đề phòng của nó, tiếp tục hỏi :” Ngươi không
bị câm, vậy tại sao hôm qua gặp bất hạnh, không khóc một tiếng a?”
Đồng ngôn vô kỵ( lời nói của trẻ thơ không kiêng nể, suy nghĩ gì), Kiếm
Thần không am hiểu sự đời, chỉ tự đặt câu hỏi, Bộ Kinh Vân vốn định như
trước không đáp, nhưng nghe nói đến thảm sự diệt môn, không nhịn được
nói :” Khóc, không giúp được chuyện gì! Chỉ có tỉnh táo, mới có thể tìm
cơ hội báo thù!” nó từ khi sinh ra đến nay chưa từng khóc, bởi vậy những
lời này từ trong lòng phát ra, giống như mấy lời bình thường, vẻ mặt
nhàn nhã kiên định.
Song những lời đó vào tai Kiếm Thần, lại khiến nó kinh ngạc dị thường,
nó không nghĩ đến đứa nhỏ trước mắt này cùng tuổi với mình, tính cách
lại quật cường như vậy.
Hắc y hán tử đứng ở một bên sau khi nghe xong, cúi đầu không nói, qua
một lúc lâu, mới nói :” Kinh Giác, trước tiên tạm thời ở lại chữa thương
rồi hãy nói.”
Bộ Kinh Vân khe khẽ gật đầu, nó không gật đầu không được, nó không còn đường sống để lựa chọn
Cứ như vậy, Bộ Kinh Vân tạm thời ở lại tiểu cư ven bờ suối.
Thật ra nó cũng không muốn nương nhờ người khác, đáng tiếc trời đất tuy
lớn, một đứa trẻ mồ côi mang đau thương nhưng lại bơ vơ không nơi nương
thân.
Ăn nhờ ở đâu luôn có lắm điều bất tiện, như cái chỗ ở nhỏ bé này,, không
phải là chỗ nào cũng có thể vào được, Kiếm Thần từng nói với Bộ Kinh
Vân, sư phụ của y tuyệt đối không cho phép ai tiến vào gian thạch thất
sau phòng, bởi vì ỏ đó để một số đồ quan trọng.
Trừ điều này ra, đôi sư đồ này đồi xử với Bộ Kinh Vẫn cũng không tệ,
người hán tử áo đen đó bình thường trầm mặc ít nói, nhưng mỗi lần ánh
mắt tiếp xúc với Bộ Kinh Vân, nó vẫn cảm thấy vị hắc y thúc thúc này
không hề ghét mình, rất có thể vì Bộ Kinh Vân và vị thúc thúc đó đều
không thích nói chuyện, nên giữa hai người như có một loại đồng cảm vi
diệu.
Tính cách của Kiếm Thần lại khá nhiệt tình, có điều y có chút kính sợ sư
phụ, vì thế rất ít khi nói chuyện với ông. Ngược lại sau khi Bộ Kinh
Vân xuân hiện, Kiếm Thần thường thích kiếm hắn nói chuyện phiếm. Ngay cả
khi Bộ Kinh Vân chẳng đáp lời nó, thì dường như nó vẫn cứ nói mãi không
chán, có thể nói một lèo tới nửa ngày trời.
Từ lời kể của Kiếm Thần, Bộ Kinh Vân mới biết cái tên “ Kiếm Thần” chẳng
phải là tên thật của nó, mà là do sư phụ của y đặt cho, hóa ra khi hán
tử áo đen đó mới nạp y làm đồ đệ, hi vọng tu vi kiếm đạo của y có thể
giống như ánh mặt trời ban mai, mềm mà không yếu, sáng mà không chói, vì
thế mà lấy tên là “ Kiếm Thần”
Sư đồ y tuy dùng kiếm, nhưng từ khi Bộ Kinh Vân ở đó tới nay, chưa từng
thấy hán tử áo đen đó truyện thụ kiếm pháp cho Kiếm Thần.
Bình thường Kiếm Thần phần lớn chăm nuôi gà qué, quét dọn nơi ở, còn hán
tử áo đen đó càng thàn bí hơn, thương xuyên không biết đi đâu.
Thế nhưng có một ngày, Bộ Kinh Vân từng thấy ông ta rảnh dỗi kéo hồ cầm.
Tiếng hồ cầm vốn đã buồn bã thê lương, nhưng qua tay ông ta, nó lại
càng buồn bã hơn, càng thê lương hơn, như kéo đàn để dốc hết hồi ức đau
thương vô tận, và những chuyện xưa hiển hách. Tưởng chừng như khiến
người ta đau lòng không muốn sống nữa.
Trong lòng hán tử áo đen kia lại có nỗi đau sâu sắc không chịu nổi như
vậy sao? Nhìn tóc mai ngả bạc, và đôi mắt thâm trầm của ông ta, là biết
ông ta đã trải qua hết bi hoan ly hợp, dường như ông ta đã sớm không nên
tồn tại trên đời này.
Căn bản ông ta là một người đã chết.
Một người chết không họ không tên.
Vào ngày thứ ba Bộ Kinh Vân ở lại đó, cuối cùng nó cũng phát hiện ra bí mật của đôi sư đồ này.
Đêm đó, hắn vốn đi ngủ từ sớm, nhưng ngủ tới giờ tý, đột nhiên bị những tiếng động lạ làm tỉnh.
Tiếng động tới từ ngoài phòng, hắn vội đẩy cửa, nhìn ra ngoài qua khe
cửa hẹp, không ngờ phát hiện hán tử áo đen kia đang dạy kiếm cho Kiếm
Thần ở trong vườn.
Trăng sáng sao thưa, dưới ánh trăng sáng, Kiếm Thần đang cầm mộc kiếm
luyện tập tới mướt mồ hôi, dường như rất là vất vả. Hán tử áo đen thì
lại ngồi trên ghế trúc, lặng lẽ nhìn đồ nhi luyện kiếm, không hề lên
tiếng. Bộ Kinh Vẫn phát kiện ra người Kiếm Thần tuy cứng ngắc, nhưng lúc
vũ động kiếm pháp thì lại tinh diệu vô cùng, mỗi kiếm đều chứa đựng
biến hóa vô tận đằng sau, thật đúng là sâu không thể dò. So với Hoắc gia
kiếm pháp, không biết là cao hơn bao nhiêu lần. Nếu như Kiếm Thần có
thể phát huy hết được tinh thần của kiếm chiêu , hẳn là phải có uy lực
vô cùng.
Đáng tiếc Bộ Kinh Vân chỉ thấy kiếm chiêu, không nghe được kiếm quyết,
vì thế dù có cố nhớ những chiêu thức này, cũng là uổng công mà thôi.
Đúng lúc đó, kiếm gỗ trong tay Kiếm Thần múa tới nửa chừng, đột nhiên
kiếm ảnh đan nhau, giữa khoảng không tức thì lóe lên vô số kiếm ảnh
ngang dọc đan xen, lăng lệ vô cùng, một chiêu kiếm thật là bá đạo.
Bộ Kinh Vân hơi chút chấn động, thầm nghĩ:”Thế gian lại có kiếm pháp tuyệt diệu như vậy sao?”
Kiếm thế vốn đang mạnh lên, đáng tiếc trong khoảnh khắc đột nhiên yếu
đi, kiếm quang cũng theo thế kiếm suy yếu từ từ biến mất. Chỉ thấy Kiếm
Thần quỳ gục xuống đất không ngừng thở dốc, hán tử áo đen hỏi:”Thần Nhi,
con quên mất kiếm quyết của ‘ Bi Thống Mạc Danh’ sao?
Mắt Bộ Kinh Vân sáng lên, té ra chiêu nay có tên là Bi Thống Mạc Danh.
Kiếm Thần lộ vẻ xấu hổ, lắc đầu, rồi lập tức đem kiếm quyết của Bi Thống Mạc Danh đọc lại một lượt.
Bộ Kinh Vân thấy trong những chiêu kiếm mà Kiếm Thần dùng mới rồi, chiêu
này là lăng lệ nhất, đáng sợ nhất, lúc này đột nhiên chợt nghe thấy
kiếm quyết, tức thì thầm nhớ kỹ trong lòng
Chỉ nghe thấy hán tử áo đen nói:”Kiếm quyết thì đã nhớ đúng rồi, nhưng
con lại vẫn không lĩnh hội được kiếm ý của Bi Thống Mạc Danh, đáng tiếc,
đáng tiếc!”
Kiếm ý? Bộ Kinh Vân thầm nghĩ, chiêu này còn có kiếm ý nữa sao? Kiếm ý của nó rốt cuộc là thế nào?
Kiếm Thần cũng đang nghiền ngẫm lời nói này của sư phụ, trong lúc suy
nghĩ, hán tử áo đen đã đứng dậy, nói: ”Thần Nhi, thế này thì con phải
lấy đêm làm ngày để luyện kiếm, con vẫn phải nhẫn nại, nếu không khó mà
thành tài được.”
Kiếm Thần đang lo sư phụ quở trách, nhưng nghe ông nói như vậy, không
khỏi thở phào, luôn miệng thưa vâng. Hán tử áo đen đó đột nhiên liếc
mắt nhìn về phía Bộ Kinh Vẫn, rồi quay người về phòng của mình.
Nguồn : tangthuvien.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét